ĐÊM TRÊN BUÔN EARL
Thơ Phan Tấn Ích
Ta sống như loài sinh vật
Đu đưa thời tiết từng mùa
Ta trôi giữa dòng sự thật
Rửa đời sau những cơn mưa
Đêm nay đi qua phố núi
Hàng cây lặng ngủ bên đường
Bỗng nghe kiếp người ngắn ngủi
Mà lòng sao cứ vấn vương
Em yêu bây giờ có nhớ?
Có còn hờn trách vu vơ
Ở đây tháng ngày bỡ ngỡ
Trời đông đèn điện lu mờ
Ta sống như loài rong tảo
Vật vờ trôi giữa đại dương
Ta say như người kiêu ngạo
Bước lê giữa ngả ba đường
Tây nguyên đêm mù sương núi
Rừng ngàn bạt gió vi vu
Ngoài trời giăng giăng mưa bụi
Đưa hồn vào cõi âm u
Nhớ em nụ cười nửa miệng
Đón đưa từng buổi đi về
Dáng em chợt mờ chợt hiện
Ta sầu một thoáng nhớ quê
Thuở xưa một thời dong ruổi
Ngựa hồng mỏi vó biên cương
Quê hương tháng ngày cặm cụi
Áo xưa bạc thếch đường trường
Lỡ mai ta về bên đó
Khăn tang đừng bỏ vội vàng
Đợi đêm thiên đường mở ngõ
Ta về ta đón em sang,
(Tặng vợ yêu của tôi)
Eadrang,07/2006