Nhà sư và cô lái đò
Cô lái đò đưa khách qua sông. Đò cập bến cô lái thu tiền từng người một.
Sau hết đến nhà sư. Cô lái đò đòi tiền gấp đôi.
Nhà Sư ngạc nhiên hỏi vì sao?
Cô lái đò mỉm cười:
- Vì Thầy nhìn em tình tứ từ lúc thầy bước xuống đò đến bây giờ…
Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
Hôm sau nhà sư lại qua sông, sư không nhìn cô ta, cúi đầu nhìn xuống đáy sông, nhưng khi xuống đò; cô lái đò lại đòi tiền gấp ba.
Nhà sư hỏi vì sao?
Cô lái đò cười bảo:
- Lần nầy Thầy nhìn gián tiếp bóng em phản chiếu dưới nước.
Nhà sư nín lặng trả tiền và bước lên bờ.
Lần khác nhà sư lại qua sông. Vừa bước lên đò nhà sư nhắm nghiền mắt lại đi vào thiền định. Đò cập bến cô lái đò thu tiền gấp năm lần.
Nhà sư hỏi vì sao?
Cô lái đò đáp:
- Thầy không nhìn em trực tiếp như lần đầu, lần thứ hai thầy nhìn em gián tiếp dưới nước, còn lần này trong tơ tưởng của thầy còn lim dim nghĩ đến em.
Nhà sư trả tiền và lên bờ.
Một hôm nhà sư lại qua sông. Lần nầy nhà sư nhìn thẳng vào cô lái đò…
Đò cập bến, nhà sư cười hỏi lần nầy phải trả bao nhiêu?
Cô lái đáp:
- Em xin đưa Thầy qua sông, miễn phí không thu tiền.
Thiền sư hỏi:
- Vì sao vậy?
Cô lái cười đáp:
- Thầy nhìn mà không còn tơ tưởng nghĩ tới em nữa…
Vài năm sau đó có một Việt kiều từ Mỹ trở về thăm quê hương. Cô lái đò đưa khách qua sông. Thuyền ra giữa dòng, khách nhìn cô lái đăm đăm. Cô lái cũng chợt nhận ra khách... là vị sư năm xưa, bây giờ đã đổi khác... Mái tóc để dài, bộ quần áo model thay cho bộ nâu sòng ngày cũ. Đò cập bến cô lái thu tiền từng người. Khách là người thiền sư cũ năm xưa cuối cùng rời đò.
Cô lái đòi tiền gấp mười.
Khách hỏi vì sao ?
Cô lái đò trả lời tỉnh queo: Giá dziệt kiều mà